Thượng Quan Văn Bân thấy vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, gã kề sát bên tai Lý Thủy Đạo, dùng giọng điệu trầm thấp mà thần bí nói: "Bên bờ Đông Hải, một trận chiến giữa ngươi và kiếm tu Nhân tộc kia đúng là đặc sắc vô cùng! Ngày hôm ấy, đầu tiên ngươi đánh ra một chiêu Phiên Thiên Phật Chưởng, sau đó là Vạn Kiếm Tề Phát, hình thành nên một vùng biển phi kiếm ngũ sắc khó có thể đếm hết được."
Gã thoáng dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Nhưng mà, ngươi đã phạm vào một sai lầm trí mạng. Ngươi đứng quá cao, cao đến chín tầng trời, phóng thích phi kiếm ở độ cao như vậy tuyệt đối có thể cân bằng vạn dặm, nhưng hơn phân nửa tu sĩ cấp cao của Thiên Phạm Phật Quốc đều có thể nhìn thấy ngươi."
"Ha ha ha ha..." Nói tới đây, Thượng Quan Văn Bân lại nở nụ cười: "Bởi vì cái gọi là đứng trên cao nhìn được xa, ngươi đứng quá cao thì người khác cũng có thể nhìn thấy ngươi, hôm nay hơn phân nửa Thiên Phạm Phật Quốc đều biết ngươi có một con bài chưa lật như vậy rồi. Người xưa có câu ‘cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ’. Ngươi nói xem, tình cảnh hiện giờ của ngươi có phải thập phần hung hiểm hay không?"